Làn tuyết trắng, lớp băng xám xịt
Trên mặt đất nứt nẻ
Với chiếc chăn chắp vá trên người -
Một thành phố trong một con đường vòng.
Và những đám mây trôi trên thành phố
Chặn đi ánh sáng của thiên đường.
Và làn khói vàng bên trên thành phố,
Thành phố đã hai nghìn năm tuổi
Sống dưới ánh sáng của một ngôi sao
Mang tên Mặt trời ...
Và qua hai nghìn năm là một cuộc chiến tranh
Chiến tranh chẳng vì lí do gì,
Chiến tranh là công việc của người trẻ
Và là thuốc chống nếp nhăn cho tuổi già.
Dòng máu đỏ, đỏ tươi
Một giờ sau, nó vẫn chỉ là đất
Hai giờ sau, hoa cỏ đã mọc lên,
Và đến ba, nó đã được sống lại
Và được sưởi ấm bởi những tia sáng của ngôi sao
Mang tên Mặt trời ...
Và chúng tôi biết rằng nó luôn luôn như vậy,
Những thứ được yêu thích hơn bởi chính Định mệnh,
Ai sống theo những luật lệ của người khác
Và ai nên ra đi trước, khi tuổi vẫn còn xanh.
Người chẳng nhớ những từ "có" và "không",
Người chẳng nhớ bất kỳ cấp bậc hoặc cái tên nào.
Và Người có thể chạm được tới những vì sao kia
Và đó không chỉ là một giấc mơ
Và mùa thu, bị thiêu đốt bởi ngôi sao mang tên Mặt trời