Mệt mỏi và rối bời,
Sao ta lại tìm nhau thêm một lần nữa nhỉ?
Những nụ hôn nhàm chán chẳng lối thoát.
Hơi ấm trao đi không gì níu giữ.
Rút ngắn những khoảng cách
Cả hai đều ước muốn.
Yêu nhau chóng vánh, tình mau tàn,
Và, em biết, mình tôi đâu làm được.
Khi tuyết tan, chảy trên mái nhà.
Cho đến lúc đó, những gì cố gắng
Bằng nghị lực và cả niềm tin
Giờ hoang tàn trở về với cát bụi.
Tuyết cuốn trôi chẳng còn lại gì.
Nhìn vào mình tôi vẫn chẳng thể tin
Tuyết đóng băng rồi lại tan thành nước
Một vòng tròn chẳng hề có nguyên do.
Tất cả rồi cũng phải đổi thay?
Và dù mọi chuyện cứ mãi thế
Mọi tâm tư rồi cũng sẽ lộ thôi
Em chẳng thể cuộn mình trong kén.
Với một nét dài bằng mực đen
Tôi vẽ đôi mắt của chính em
Có lẽ đã đến lúc em nên để tôi đi
Hai năm tôi đã nhân gấp năm
Khi tuyết tan, chảy trên mái nhà
Cho đến lúc đó, những gì cố gắng
Bằng nghị lực và cả niềm tin
Giờ hoang tàn trở về với cát bụi
Tuyết cuốn trôi chẳng còn lại gì
Nhìn vào mình tôi vẫn chẳng thể tin
Tuyết đóng băng rồi lại tan thành nước
Một vòng tròn chẳng hề có nguyên do