Xin chào bóng tối, người bạn cũ,
Tôi về nói chuyện với bạn đây
Bởi vì một tầm nhìn đã âm thầm len lỏi
Reo hạt trong giấc ngủ của tôi
Tầm nhìn đã được gieo vào óc
Và còn ở lại
Trong âm thanh của lắng im
Trong những giấc mơ không yên, tôi dạo bước một mình
Những con đường nhỏ hẹp lát đá cuội
‘Qua hào quang của đèn đường
Tôi xoay cổ áo vì lạnh và ẩm ướt
Mắt tôi bị ánh sáng đèn đâm vào mắt
Nó làm chia tách đêm
Và chạm vào âm thanh của lắng im
Trong ánh sáng trần trụi, tôi đã thấy
Mười nghìn người, có thể nhiều hơn
Họ nói mà không nói
Nghe mà không nghe
Người viết bài ca không bao giờ sẻ chia
Không ai dám
Làm rộn âm thanh của lắng im
“Đồ ngu” tôi nói, “Bạn biết không
Im lặng giống như một ung thư lớn lên
Xin hãy nghe đi những lời tôi nói
Hãy nắm cánh tay tôi để tôi đến với bạn”
Lời của tôi như những hạt mưa rơi im lặng
Vọng lại trong giếng trời của lắng im
Và mọi người đã cúi đầu cầu nguyện
Với thần đèn họ đã tạo ra
Một dấu hiệu đã lóe sáng cảnh báo
Bằng những từ mà nó đã được tạo lên
Và cho biết "Những lời của các nhà tiên tri
Được viết trên tường tàu điện ngầm
Trong hội trường chung cư
Và đã được thì thầm trong âm thanh của lắng im”