Tôi viết những dòng văn mà em muốn
với những ngôn từ tôi chưa bao giờ dám dùng
những từ em đã dạy cho tôi
qua bao năm tháng
Em tạo ra một bóng tối hoàn hảo trên mặt giấy
mờ dần đi với ánh dương
Tôi sợ cái cách em hiểu tôi
Tình yêu có thể để lại một vết ố
Em đánh cắp đi tia hy vọng cuối cùng
khiến tôi thức trắng thêm đêm nữa
Tôi ước gì em cùng sát cánh bên tôi, ở lại gần bên tôi
Khi những chiếc lá thu bắt đầu lìa cành
Cô độc, nỗi đau
những thứ còn lại nơi tôi
Nếu em ngã, tôi sẽ đỡ
Nếu em yêu, tôi cũng sẽ yêu
và cứ như thế, em thương mến
Đừng sợ nhé
Em rồi sẽ an toàn
Tôi thề đấy
Ước gì em có thể yêu tôi
Bảy lời dối trá trơ trụi được ghi ra giữa đêm đông chết chóc
Mở cuốn sách duy nhất cùng
dòng thơ duy nhất tôi có thể ngâm được
Tôi ký tên mình bằng máu
và niêm lại nửa đêm bằng một giọt lệ
Đốt đi tờ giấy, khóc cho những dòng chữ trong ấy
Nếu em ngã, tôi sẽ đỡ
Nếu em yêu, tôi sẽ yêu
và cứ như thế, em thương mến
Đừng sợ nhé
Em rồi sẽ an toàn
Tôi thề đấy
Ước gì em có thể yêu lại tôi
Tôi là nhà biên kịch, còn em chính là vương miện của tôi
Khiến tôi đổ lệ vì tình yêu em có
như em từng làm biết bao nhiêu lần
Tôi nhận ra
Tôi không thể viết những cốt truyện thiếu bóng em
Cô gái của nỗi đau, khiến tôi mạnh mẽ hơn
Chúng ta không thể bên nhau mãi mãi nếu thiếu chúng sao...
Những từ ngữ tôi chắp bút chỉ khiến em tổn thương
Xin lỗi vì cơn mưa rào này, cảm ơn em, người duy nhất của tôi
Em đã cho tôi biết đến nỗi đau này
Tôi đặt em nhẹ nhàng xuống dưới sàn nhà
Rồi quay lưng đi về phía cánh cửa
Nơi bức thư mãi mãi không bao giờ được ghi ra
Ngủ ngon nhé
Nếu em ngã, tôi sẽ đỡ
Nếu em yêu, tôi sẽ yêu
và cứ như thế, em thương mến
Đừng sợ nhé
Em rồi sẽ an toàn
Tôi thề đấy
Ước gì em có thể yêu lại tôi