Dù quen đêm tối rồi
Nhưng nay thì khác
Thật lạnh lẽo
Và thật trống vắng
Tay tê cóng
Chừng như những ngày vui trôi mất
Nắng tan đi mau
Chìm trong bóng tối
Đành thua cuộc trong vô vọng
Tôi theo bước chị từ lâu
Luôn luôn như vậy
Mà tại sao lại đi mất, biết tựa vào ai?
Nỗi đau này thực sự nặng nề quá
Kéo tôi xuống vực
Nhưng tôi nghe giọng nói
Đang thì thầm bên tai
Dù lạc lối
Tim đã mòn
Nhưng niềm tin luôn còn
Phải mau tự mình đứng lên
Làm sao qua hết ngày
Đêm nay dài quá
Và làm sao để thấy rõ thật hay dối
Tôi không thấy đường đi phía trước
Tối tăm đơn côi
Chẳng như ngày xưa chị luôn dẫn đường cho tôi
Năm tháng ấy, tôi đã chọn
Không ai hiểu thấu, giấc mơ chẳng còn
Nhưng thôi, tự mình đứng lên
Bước đi nào!
Nhẹ nhàng bước
Việc duy nhất để tiến tới
Hãy cố
Tự mình vượt qua
Tôi sẽ không nhìn ra quá xa
Biết làm sao trong giây phút này
Nhịp thở dồn dập, đưa qua dốc đá
Việc kế tiếp
Lựa chọn thôi!
Trong tôi niềm tin vẫn cháy
Tôi cứ bước như trẻ dại
Đi về phía bóng đêm khép lại
Và tôi đã tự bước qua
Nắng đã lên rồi
Điều gì đến?
Ngoài ánh sáng, mọi thứ khi xưa sẽ khác đi không điều chi lâu bền
Giờ phút ấy đến rồi
Tôi nghe tiếng gọi
Là lúc
Tự mình vượt qua