Mùi ngọt ngào của nỗi buồn sâu lắng trải giăng mảnh đất này
Những cột khói mỏng bay lên và gộp vào bầu trời chì xám
Người đàn ông nằm mơ về những cánh đồng và dòng sông xanh
Rồi buổi sáng anh choàng dậy mà như chưa tỉnh giấc
Vẫn ám ảnh những kỉ niệm về thiên đường đã mất
Của thời trai trẻ đã qua hay trong cơn mơ đêm qua
Anh đã bị cột vào thế giới bỏ hoang đó không thể rời ra
Nỗi buồn dai dẳng như chẳng bao giờ đủ
Máu anh đã đông tụ, trương lên vì run sợ
Đầu gối anh run rẩy lần mò dò tìm đường trong bóng tối
Và bàn tay anh rã rời vào giây phút cuối
Khi tìm ra sự thật thì đã gối mỏi, chân chùn
Một thế giới, một linh hồn
Thời gian trôi trôi, dòng sông cuồn cuộn
Người đàn ông trò chuyện với dòng sông về sự hiến dâng và tình yêu đã mất
Đáp lại anh là lời chào mời xoáy cuốn lặng câm
Của dòng chảy tối tăm trắc trở tìm đường vươn ra biển
Một sự gợi mở chán chường cho việc gì phải đến
Đâu đây có một cơn gió triền miên suốt đêm qua
Và như có một hạt bụi vương vào mắt làm tôi mù lòa
Và quanh đây chỉ có sự câm lặng nhưng vang động hơn mọi từ ngữ
Của những lời hứa đứt nối và vụn vỡ.