Em vẫn đang tìm tổ ấm của mình
Em giết tất với một cây kim
Cái đẹp và cái xấu, mà em biết
Điều em muốn, điều em thích
Paris, thật quá bé nhỏ đối với em
Em thích đi theo con ngỗng bay
Đi xuyên qua ngôn ngữ cơ thể em
Thiên thần của cái hoang dại vô hình
Ngôi nhà thứ hai của em
Vậy là, em không biết ở đâu trên Quả Đất này
Giữa chuyến bay dài và sự nôn nao
Đôi khi em nhớ anh ấy
Nhưng em có thật sự biết em là ai?
Nhưng em có thật sự biết em là ai?
Nhưng em có thật sự biết em là ai?
Đôi mắt em đau, đỏ như ánh laser
Em thích đóng vai kẻ tấn công
Em thích yêu kiểu bốn chân
Em sinh năm 84
Em nhìn chính mình trên màn ảnh
Cố xóa những nếp nhăn đi
Em lan tỏa trong không khí
Gửi lời cảm ơn đến anh, người anh cả
Mỗi bức ảnh đều là cuộc đời của em
Em nhìn vào chúng trên giường
Chúng không bao giờ để em một mình
Hình ảnh của em sẽ che khuất em đi
Nhưng em có thật sự biết em là ai?
Nhưng em có thật sự biết em là ai?
Nhưng em có thật sự biết em là ai?
Em đã nôn ở châu Á
Châu Mỹ là bạn của em
Khi em nói chuyện với ta về châu Âu
Em nói ả là một con đĩ thõa
Em thích tôn sùng những con người nói dối
Quá khứ, mà em vừa làm ra nó
Sự xấu hổ, mà em không nói
Chuyện của em, đến em còn không biết
Em là đứa con của quê hương em
Em thích vấy bẩn triều đại của mình
Chọn một con đường đã được vẽ
Đi bộ trên con đường đầy tuyết rơi
Nhưng em có thật sự biết em là ai?
Nhưng em có thật sự biết em là ai?
Nhưng em có thật sự biết em là ai?
Bầu trời, mà em thường đến thăm
Những đám mây giữa cái răng
Em muốn đi đến biển cả
Như thủy thủ của Fassbinder
Luôn chìm đắm trong sự thiếu quyết đoán của em
Nhưng em có thật sự biết em là ai?
Nhưng em có thật sự biết em là ai?
Nhưng em có thật sự biết em là ai?