Một mình ta đơn độc nơi đây
Ngày qua ngày chẳng để lại được gì.
Và rồi từng bức tường thay nhau vỡ nát.
Trong kinh thành mà ta hằng yêu mến
Mây khói kéo đến bao trùm núi đồi
Mang xuống đây bóng tối triền miên
Nhưng nếu người thử nhắm mắt lại
Chẳng phải mọi thứ dường như
chưa bao giờ đổi thay?
Và nếu người nhắm mắt lại
Chẳng phải người cảm thấy như
người đã từng ở nơi này?
Làm sao tao có thể lạc quan?
Làm sao tao có thể lạc quan?
Chúng ta đã chìm quá sâu vào tội lỗi.
Nằm lại nơi đây cùng cát bụi quanh ta
Và rồi từng bức tường thay nhau vỡ nát.
Trong kinh thành mà ta hằng yêu mến
Mây khói kéo đến bao trùm núi đồi
Mang xuống đây bóng tối triền miên
Nhưng nếu người thử nhắm mắt lại
Chẳng phải mọi thứ dường như
chưa bao giờ đổi thay?
Và nếu người nhắm mắt lại
Chẳng phải người cảm thấy như
người đã từng ở nơi này?
Làm sao tao có thể lạc quan?
Làm sao tao có thể lạc quan?
Ôi ta phải bắt đầu từ đâu?
Từ đống đổ nát của tội lỗi?
Ôi ta phải bắt đầu từ đâu?
Từ đống đổ nát của tội lỗi?
Và rồi từng bức tường thay nhau vỡ nát.
Trong kinh thành mà ta hằng yêu mến
Mây khói kéo đến bao trùm núi đồi
Mang xuống đây bóng tối triền miên
Nhưng nếu người thử nhắm mắt lại
Chẳng phải mọi thứ dường như
chưa bao giờ đổi thay?
Và nếu người nhắm mắt lại
Chẳng phải người cảm thấy như
người đã từng ở nơi này?
Làm sao tao có thể lạc quan?
Làm sao tao có thể lạc quan?