Đừng, người đàn bà, em đừng khóc
Bởi anh vẫn còn nhớ những lúc
Chiều muộn buông, chúng mình bên nhau
Trong sân sau quận phủ Trench Town
Ta trải nỗi đau tình người tốt lành
Mà tình đời sao lại mong manh
Trong số bè bạn tốt ta gặp
Chót quên dọc đường, có ai chăng
Thì em hãy lau khô hàng nước mắt
Dù quá khứ đâu dễ để lãng quên
Đó là điều anh muốn nói với em
Ơi Ere, em gái nhỏ bé dịu hiền
Đừng, người đàn bà, em đừng khóc,
Bởi anh vẫn còn nhớ những lúc
Chiều muộn buông, chúng mình bên nhau
Trong sân sau quận phủ Trench Town
Là khi ánh sáng được Georgie nhóm lên
Ngọn lửa gỗ huyết mộc cháy suốt thâu đêm
Chúng mình cùng nấu nồi cháo bắp
Mà anh sẽ chia sẻ với em
Nhưng anh chỉ còn có đôi chân
Làm cỗ xe chở cuộc đời anh lữ khách
Anh lại đẩy nó đi cho một chuyến du hành
Mọi thứ sẽ ổn thôi với chúng mình
Đừng, người đàn bà, em đừng khóc
Ere dịu hiền, em gái nhỏ bé ơi
Em hãy lau khô hàng nước mắt
Đừng, đừng để nước mắt trào rơi.