Tuyết giá buốt xóa hết dấu chân kia
Chỉ còn riêng tôi...với nơi này
Một nơi mang cô đơn..với nỗi buồn
Nữ hoàng nơi ấy...chính là tôi!
Rồi từng cơn gió kêu gào xuyên qua trái tim băng giá
Không thể trông chờ ai
Bao đớn đau mệt nhoài
Từng sợ không may...mọi người sẽ biết
Không được yếu đuối..buồn kia sẽ trôi nhanh
Từng điều không hay...mình từng chôn sâu
Chẳng thể giấu mãi..!
Let it go! Let it go!
Qua rồi, buồn phiền giờ tan mau
Let it go! Let it go!
Chẳng lo chi, cuộc sống riêng tôi
Chẳng quan tâm..mọi người sẽ..nói những gì
Dẫu bão giông ngập tràn
Thì sao? Lo phiền âu sầu chi chẳng ích gì
Tôi đi vui sao..trong yên lặng
Mọi thứ đã xa..xăm rồi
Giờ...đây...chẳng điều gì...làm tôi sợ
Chẳng thể phá..giấc mơ...riêng tôi
Từng điều tôi mơ được làm từ lâu
Để biết rằng tôi làm được quá nhiều
Chẳng cần lo chi, tự do ở đây
Mình tôi...
Let it go! Let it go!
Riêng..mình cùng bầu trời và cơn.. gió
Let it go! Let it go!
Rời xa...cuộc sống...chán chường
Ở nơi đây...
Là chốn riêng này
Cứ để bão giông ngập tràn
Sức mạnh từ lâu chôn giấu nay sẽ bay lên cùng tôi
Phép màu của tôi làm cho bao giá băng này phủ khắp nơi nơi
Chỉ cần suy nghĩ tôi sẽ làm khối băng kia nổ tung
Sẽ chẳng tiếc nuối làm gì..ngày qua chìm vào quên lãng...
Let it go! Let it go!
Nơi này chỉ một mình tôi thôi
Let it go! Let it go!
Ngày hôm qua đã xa rồi
Ở nơi đây
Một ngày mới đã tới
Dẫu bên ngoài...giông...tố
Thì tôi...luôn bình yên ở thế giới của mình