Dọc vách núi, trên rìa bờ vực thẳm
Tôi ra roi bọn ngựa phóng phăm phăm
Khí đâu còn, đành uống gió nuốt sương
Và dự cảm niềm lạc hoan chết chóc
Mất lối rồi, tôi sẽ bặt mất tăm
Bọn ngựa của tôi, hãy chậm lại chút
Chúng mày cần gì nghe lệnh cái roi da
Thì vì sao bọn ngựa này trái nết
Vẫn vút phóng đi về mãi phía nẻo xa
Chẳng muốn tôi sống cho hết bài ca
Thì đây tôi sẽ đem thêm ít rượu
Chuốc cùng bọn ngựa một chút men say
Tôi sẽ hát nốt bài ca này một đoạn
Dù sắp thôi, một chút nữa rồi đây
Tôi sẽ tới trên rìa bờ vực thẳm
Và sẽ tan biến đi, như khi ấy bão nổi
Bông tuyết hoa từ lòng bàn tay sẽ hút bay đi
Như sớm nay kéo tôi trên tuyết bọn ngựa phi
Bọn ngựa của tôi, vội vã để làm gì
Trên con đường về nơi cuối cùng ẩn trú
Vào thăm Chúa không chậm trễ, bọn ngựa cùng tôi đã kịp
Sao các thiên thần hát với giọng rỗi rằn
Hay đó tiếng nức nở chuông hời than khóc
Tiếng chuông sao vô cảm vô tâm
Hay vì tôi quát bọn ngựa đừng phóng quá nhanh.