Trưng ra những vết sẹo từ nỗi sợ hãi và sự hoài nghi mà có
Tôi rạch thân thể mình ra để bóng tối được thoát ra ngoài
Ngoài
Ngày qua ngày và chẳng có gì đem lại chút niềm vui
Ánh hào quang đã rực rỡ biết bao khi tôi còn là một đứa trẻ
Nhưng nó đã tắt rồi
Và ánh hào quang
Nó nhạt đi
Thật chậm
Nó nhạt đi
Những kẽ hở xuất hiện khiến bao niềm khát vọng trườn qua đi mất
Ánh ngũ sắc mờ dần đi đến khi chỉ còn những mảng sáng tối
Mờ nhạt đi mất
Và ánh hào quang
Nó nhạt đi
Thật chậm
Nó nhạt đi
Nếu em biết được con người trước kia của tôi
Thì xin hãy ôm lấy tôi nơi tận cùng của đại dương
Hoặc cào đôi tay tôi đến khi chúng bật máu
Hãy cứu tôi
Em sẽ giúp tôi cảm nhận vầng hào quang chứ?
Và ánh hào quang
Nó nhạt đi
Thật chậm
Nó nhạt đi