Fernando, bạn còn nghe thấy những tiếng trống
Vang dưới bầu trời đêm đầy sao như đêm nay
Khi bạn khẽ cất lời với cây ghi ta trong tay
Bên ánh lửa bập bùng, tôi còn nhớ mãi
Bỗng vẳng lại từ phía xa những tiếng trống
Và kèn đồng xung trận những thanh âm
Fernando, trong chốc lát chúng đã sát lại gần
Từng khoảng khắc ngưng đọng trôi vào vô tận
Những tiếng đạn réo, những tiếng pháo gầm
Tôi đã run lên và như muốn khóc
Có gì phải xấu hổ khi chúng mình còn trẻ
Và lần đầu giáp mặt với tử thần
Bầu trời đêm đó, Fernando, có điều gì lạ lắm
Những vì sao bỗng tỏa ánh lung linh
Rọi sáng cho tôi và cho bạn
Và cho cả tự do quang vinh
Tôi không khi nào đã nghĩ chúng mình chiến bại
Nhưng hối tiếc, Fernando, chẳng bao giờ
Nếu tôi phải làm việc đó một lần nữa
Thì tôi sẽ làm, không ngại ngần chi.
Tóc xám bạc, chúng mình giờ đã già
Đã bao lâu rồi, tay bạn đâu cầm súng
Fernando, bạn có còn nghe những tiếng trống
Buổi đêm kinh hoàng khi chúng mình vượt sông lớn Rio
Tôi vẫn thấy những phút giờ xưa trong mắt bạn
Và niềm tự hào được chiến đấu trên mảnh đất này vì tự do.