Sự thật trần trụi xấu xí:
Bà ấy bỏ đói tôi suốt cả tuổi thơ,
Và tôi đứng một mình cho đến khi
Cậu bắt kịp.
Tôi thề rằng đó không phải một sự chọn lựa.
Nhưng Ana sở hữu giọng nói này,*
Và nó làm tôi bình tĩnh lại,
Nó cho tôi mục đích.
Và ổn mà,
Tôi ổn mà,
Tôi muốn được ổn.
Tôi từng thấy nó rồi,
Thứ chướng mắt này, là tôi.
Ohh, ohh, ohh, tôi.
Tôi muốn thoát ra khỏi lớp da này
Lớp da tù túng này
Thứ mà tôi miễn cưỡng phải sống trong nó
Giá trị của tôi chỉ được đo
Dựa trên bàn cân.
Tôi nặng, nhưng tôi cảm thấy thật mong manh.
Và ổn mà,
Tôi ổn mà,
Tôi muốn được ổn.
Tôi từng thấy nó rồi,
Thứ chướng mắt này, là tôi.
Ohh, ohh, ohh, ohhh.
Tôi.
Ohh, ohh, ohh,
Ohhh.
Ohhh.
(Tôi)
Ohh, ohh, ohh,
Ohhh.
Ohhh.
(Tôi)
Ohh, ohh, ohh,
Ohhh.
Ohhh.
Oh.