Nàng có cái long lanh trong đôi mắt
Làm người ta mù mịt hay mê say
Mỗi cử chỉ lại đầy hương tỏa ngát
Làm người ta thành ngu như súc vật
Trái tim nàng thì lại cứ xa xôi
Với tôi, nàng chẳng phải là người ở đây
Cái điệu bộ làm như không buồn nói
Nói qua loa vài kỷ niệm xưa nay
Cái lối nàng đi ngang lả lướt
Khi nàng đôn đả qua hàng thịt
Khi thấy nàng từ từ đến ngang mặt
Với tôi, nàng chẳng phải là người ở đây
Thế là tôi biến thành đứa tôi đầy
Của cái nụ cười, và của luôn khuôn mặt
Tôi nói nàng hãy đem tôi theo tuốt
Tôi sẵn sàng theo mọi nẻo đường xuôi ngược
Đến mọi nơi mọi bờ cao sông cả
Nhưng nàng chỉ đi qua mà chẳng trả lời
Lời nói nàng cũng coi ra gì đâu
Với tôi, nàng không phải là người ở đây
Đôi tay nàng dài như tay người thợ dệt
Làm hút hồn cả người tài hoa họa sỹ
Cái dáng người mảnh mai tuyệt mỹ
Khi nghiêng mình bên bức mành mành
Cử chỉ đó tôi biết đến thuộc lòng
Với tôi, nàng chẳng phải là người ở đây
Thế là tôi biến thành đứa tôi đầy
Của cái nụ cười, và của luôn khuôn mặt
Tôi nói nàng hãy đem tôi theo tuốt
Tôi sẵn sàng theo mọi nẻo đường xuôi ngược
Đến mọi nơi mọi bờ cao sông cả
Nhưng nàng chỉ đi qua mà chẳng trả lời
Tình yêu với nàng có giá trị gì đâu
Với tôi, nàng không phải là người ở đây
Thế là tôi biến thành đứa tôi đầy
Của cái nụ cười, của luôn khuôn mặt
Tôi nói nàng hãy đem tôi theo tuốt
Tôi sẵn sàng theo mọi nẻo đường xuôi ngược
Đến mọi nơi mọi bờ cao sông cả
Nhưng nàng chỉ đi qua mà chẳng trả lời
dịch thơ : ngvanan