Tôi có thể sống không giới hạn được không ?
Không, mày không được !
Còn yêu bất chấp hậu quả ?
Không, mày không được !
Tôi có thể làm chính mình được không ?
Không, mày không được !
Tôi có thể tìm kiếm ý nghĩa được không ?
Không, mày không được !
Cái lạnh thấm tận vào xương tôi
Chân tay bỗng nhiên nặng trịch
Họ hủy hoại trái tim tôi
Nó đập, nhưng chẳng còn sống nữa
Kỷ Băng Hà !
Và chúng ta đều lạc lối trong đại dương
Kỷ Băng Hà !
Và thật khó để thở
Ồ, Kỳ Băng Hà !
Tôi sẽ chết với em
Kỷ Băng Hà !
Và không bao giờ vùng lên một lần nào nữa
Tôi có thể thực hiện mơ ước của tôi được không ?
Không, mày không được !
Tôi có thể bắt tay với kẻ thù được không ?*
Không, mày không được !
Tôi có thể quăng trái tim đen tối của tôi đi được không ?
Không, mày không được !
Tôi có được phép nghĩ cho bản thân mình không ?
Không, mày không được !
Cái lạnh thấm tận vào xương tôi
Chân tay bỗng nhiên nặng trịch
Họ hủy hoại trái tim tôi
Nó đập, nhưng chẳng còn sống nữa
Kỷ Băng Hà !
Và chúng ta đều lạc lối trong đại dương
Kỷ Băng Hà !
Và thật khó để thở
Ồ, Kỳ Băng Hà !
Tôi sẽ chết với em
Kỷ Băng Hà !
Và không bao giờ vùng lên một lần nào nữa
Ngủ đi, trái tim của ta, và hãy yên nghỉ.
Ngủ đi, trái tim của ta, thế giới đã đóng băng rồi.
Ngủ đi, ngủ đi, trái tim của ta.
Cái lạnh thấm tận vào xương tôi
Chân tay bỗng nhiên nặng trịch
Họ hủy hoại trái tim tôi
Nó đập, nhưng chẳng còn sống nữa
Kỷ Băng Hà !
Và chúng ta đều lạc lối trong đại dương
Kỷ Băng Hà !
Và thật khó để thở
Ồ, Kỳ Băng Hà !
Tôi sẽ chết với em
Kỷ Băng Hà !
Và không bao giờ vùng lên một lần nào nữa
Ngủ đi, trái tim của ta, và hãy yên nghỉ...
Ngủ đi, trái tim của ta, thế giới đã đóng băng rồi...
Ngủ đi !