Trên cao kia, những con hải âu
Đậu bất động trong khoảng không trung
Và sâu thật sâu dưới lớp sóng cuồn cuộn
Trong mê cung của những động san hô
Tiếng vang của một khoảng thời gian xa xăm
Rên rỉ qua lớp cát
Và mọi thứ xanh thật xanh, trong lòng đại dương
Và không ai gọi chúng ta đến nơi có đất liền
Và không ai biết được, chỗ nào hay tại sao
Một thứ gì đó bị lay động, và một thứ gì đó cố gắng
Bắt đầu trèo lên, về nơi có ánh sáng
Những kẻ lạ mặt bước vội trên đường phố
Tình cờ thay, hai cái liếc nhìn riêng biệt chạm nhau
Và tôi là em và thứ tôi thấy là tôi đấy
Và tôi sẽ nắm lấy tay em
Và dẫn em đến nơi đất liền
Và giúp tôi hiểu được rõ nhất tôi có thể
Và không ai bắt chúng ta phải tiếp tục cất bước
Và không ai buộc chúng ta phải hạ ánh mắt xuống
Và không ai mở lời và không ai cố thử
Và không ai chao lượn vòng quanh mặt trời
Luôn là những ngày quang đãng, khi em lọt vào đôi mắt ngái ngủ của tôi
Em lôi kéo và mời gọi tôi thức tỉnh
Và qua cánh cửa sổ trên tường
Khẽ trôi vào, trên đôi cánh của nắng
Một triệu sứ thần rực sáng của sớm mai
Và không ai hát ru tôi ngủ
Và không ai làm tôi khép mắt lại
Thế nên tôi hất tung cửa sổ
Và gọi đến em, xuyên qua mảng trời