Em đã ở nơi đâu khi anh bị thiêu rụi và vụn vỡ
Khi ngày tháng trượt trôi đi ngoài cửa sổ anh chẳng kịp ngắm nhìn
Và em đã ở nơi đâu khi anh vô vọng và đau khổ
Vì những lời lẽ và cử chỉ của em bủa vây quanh
Khi em tự treo mình trên ngôn từ của kẻ khác
Để tin tới chết những điều em nghe được
Thì chắc là anh đã nhìn thẳng vào mặt trời
Ôi mặt trời tỏa sáng rạng ngời
Thì kệ cho suy tư và thời gian quên lãng
Những hạt mầm sống và đổi thay vẫn đã được gieo trồng
Ngoài kia mưa rơi chầm chậm và đen sẫm
Anh lại đã nghĩ về cuộc chơi nguy hiểm chẳng thể không
Anh đã trải chuyến bay thần tiên qua miền câm lặng
Anh chắc rằng thời khắc lại đã đến thật rồi
Để xóa đi quá khứ và trở lại với cuộc đời
Anh đã trải chuyến bay thần tiên qua miền câm lặng
Biết chắc rằng cuộc đợi chờ mới đã lại bắt đầu
Và anh thẳng đầu bay về phía mặt trời tỏa sáng.